Trung Quốc theo tiếng Trung có nghĩa là “Vương quốc trung tâm”. Một đất nước với số lượng lớn hơn 1,3 tỷ sẽ trở thành một thế lực, cùng chia sẻ thế giới này với Mỹ không bao giờ là hão huyền. Các nhà lãnh đạo Trung Quốc đã vực dậy một nền kinh tế bị tàn phá nặng nề bởi chiến tranh với đà tăng trưởng ấn tượng trong liên tiếp 3 thập kỷ mà đỉnh điểm là 12%.
Với giấc mộng đó, Trung Quốc buộc mình phải theo lý tưởng với cái gọi “sự trỗi dậy hòa bình”. Quốc gia tỷ dân này cần 10 năm, 20 năm, có thể là 50 năm sống trong hòa bình và yên ổn để kiến thiết nên một thế lực hùng mạnh trên thế giới. Họ bắt tay xây dựng hệ thống cho riêng mình, thay đổi nó từ hệ thống cộng sản chủ nghĩa thành hệ thống thị trường. Các nhà lãnh đạo Trung Hoa đã học được những bài học kinh nghiệm xương máu, những sai lầm của Đức và Nhật. Sự cạnh tranh quyền lực, sức ảnh hưởng và các nguồn tài nguyên dẫn đến hai cuộc chiến tranh khủng khiếp. Một nước Nga vĩ đại với cuộc Cách mạng Tháng Mười Nga cũng dần suy thoái và phá sản khi họ đầu tư quá nhiều vào quân sự mà quên đi cốt lõi của quân sự đó là công nghệ quân sự.
Chính những bức tranh điển hình đó đã giúp các nhà lãnh đạo Trung Quốc cần tránh, họ muốn giữ mối quan hệ “bạn hữu” bền bỉ đó trong vài thập niên nữa. Họ đầu tư vào giáo dục thế hệ trẻ, lựa chọn những người giỏi hướng vào khoa học và công nghệ, kinh tế, tiếng anh. Trung Quốc đang hút dần các nước Đông Nam Á (ASEAN) và kể cả Nhật Bản, Hàn Quốc vào hệ thống kinh tế của mình bằng thị trường khổng lồ và sức mua ngày càng tăng của họ. Họ khiến cho các quốc gia dần lệ thuộc vào mà không phải sử dụng vũ lực. Cuộc cách mạng như Cách mạng Văn Hóa, Bè lũ bốn tên và Chính sách mở cửa đã làm những nấc thang tiến lên con đường Chủ nghĩa Xã hội của Trung Quốc gặp nhiều khó khăn. Tuy nhiên, chính điều đó lại là động lực cho giới chóp bu thể hiện quyền lực của mình, tăng cường sự ổn định bên trong, bên ngoài thì tạo một mối quan hệ hòa bình. Đồng thời, hệ thống giáo dục đã khắc sâu vào giới trẻ của mình niền tự hào và chủ nghĩa yêu nước rất lớn.
Do đó, với lý tưởng “sự trỗi dậy hòa bình” của Trung Quốc đang khiến cho thế giới phải e ngại và dè chừng. Nền kinh tế lớn thứ hai thế giới và với hơn tỷ dân này luôn muốn bành trướng thuộc địa, điều mà lịch sử hơn 4000 năm đã chứng minh. Thái độ của Trung Quốc đang dần khác đi và lộ rõ bản chất tham vọng trở thành trung tâm của thế giới với vị thế là một thiên triều, các quốc gia lân cận là chư hầu sẽ không còn xa nữa.
Vậy trở ngại với Trung Quốc là gì ? Người Trung Quốc không thể nào bắt kịp Hoa Kỳ về sức sán tạo, bởi vì nền văn hóa của họ không cho phép họ trao đổi và cạnh tranh các ý tưởng một cách tự do. Họ trở thành nền kinh tế lớn, có thể vượt qua Mỹ bởi vì đơn giản họ có số dân gấp 4 lần Hoa Kỳ – thị trường rộng lớn sẽ bù lại thị trường chất lượng chứ không hề có sự đột phá về công nghệ. Việc xây dựng hàng loạt các trung tâm nghiên cứu – vì đơn giản họ muốn Trung Quốc trở thành trung tâm của nghiên cứu khoa học thế giới. Tuy nhiên, đã 10 năm kể từ khi xây dựng trung tâm DNA, tất cả các công trình đều dừng lại ở mức “basic”. Đó là một ví dụ điển hình cho tham vọng về công nghệ khiến Trung Quốc phải tủi nhục.
Hệ thống cái trị đang kìm hãm sự tự do của quốc gia là một trong những nguyên nhân rất quan trọng với giấc mộng đó. Một vùng đất rộng lớn, Trung Ương nằm ở xa tất yếu sẽ hình thành những ông vua địa phương. Nỗi lo lắng lớn nhất của thế giới lãnh đạo Trung Quốc là hiệu ứng ăn mòn của nạn hối lộ và tâm lý khiếp hãi mà nó tạo ra ở người dân. Kéo theo đó là cơ sở hạ tầng và thiết chế yếu kém, các đô thị mọc lên như nấm dẫn đến hệ lụy về sự chênh lệch giàu nghèo ngày càng lớn.
Ngôn ngữ khiến nỗi lo hội nhập với thế giới trở thành ám ảnh. Tiếng Trung là ngôn ngữ rất khó học – người ta có thể học tiếng Hoa đàm thoại trong vài năm nhưng rất khó học nhanh. Rào cản ngôn ngữ và khó khăn đi kèm là một trong những lý do khiến cho việc tuyển mộ nhân tài từ bên ngoài rất hạn chế. Sức sáng tạo của tiếng anh là rất tuyệt vời, kèm theo đó là một nguồn tư liệu phong phú khiến cho nó trở thành một thứ ngôn ngữ rất hiệu quả. Liệu Trung Quốc có học theo Singapore chọn tiếng anh làm ngôn ngữ chính để hòa nhập với thế giới hay không còn phụ thuộc rất nhiều vào việc có dám đánh đổi nền văn hóa để lấy tham vọng đó hay không nữa ?
Tập Cận Bình là một nhà lãnh đạo xuất thân từ con nhà chính tri. Tuy nhiên, cha ông – Tập Trọng Huân ( Phó Thủ Tướng) bị buộc tội dẫn đầu một nhóm chống đảng khiến cho ông bị đuổi về quê. Tập Cận Bình từ nhỏ đã sống trong cuộc sống khó khăn, đầy cam go nhưng ông vượt qua điều đó dễ dàng, tự mình tìm con đường riêng của mình ở các tỉnh phía Nam. Những trải nghiệm cuộc sống khiến ông rất cứng rắn, trên gương mặt ông ấy luôn nở nụ cười dễ chịu nhưng bạn không bao giờ biết được ông đang khó chịu hay vui hay mang trong đầu một suy nghĩ gì đâu ? Vai trò của ông Tập trong hai nhiệm kỳ liên tiếp là tuyệt đối. Ông là lãnh đạo tối cao, là mắt xích quan trọng nhất để vận hành chiến dịch “chống tham nhũng” theo cách “đả hổ diệt ruồi”, hạ bệ hàng hoạt các chính trị gia sừng sỏ ở Trung Quốc. Các con hổ trong quân ủy Trung Ương như Tài Tài Hậu hay Chu Vĩnh Khang (bộ trưởng Bộ Công AN) và đến Giang Trạch Dân (Tổng Bí Thư) khiến cho sức nóng về chống tham nhũng đang đến đỉnh điểm. Ông muốn đem lại sự tin tưởng về một hệ thống cầm quyền trong sạch, dân chủ mà bấy lâu nay nó đã đạt đến sự thoái trào, mang lại cho nhân dân một niềm tin tưởng vào sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng.
Vai trò của Tập Cận Bình trong giấc mơ xây dựng một đất nước hùng mạnh là không thể phủ nhận, vai trò của Trung Quốc trên chính trường quốc tế đang dần được tỏ rõ. Mặc dù chỉ nằm trong G20 nhưng thực sự Trung Quốc đang là nỗi khiếp hãi đối với thế giới mà đặc biệt là ASEAN. Vậy động thái của Nhà Trắng là gì để đáp trả lại một âm ưu lật đổ mình của Trung Quốc sẽ được thể hiện trong bài viết tiếp theo của mình. Xin cảm ơn bạn đọc và mong bạn đọc chú ý theo dõi đến bài tiếp theo của mình “Người giám hộ – Hoa Kỳ” và sau cùng là bài viết “Cơ hội nào cho Việt Nam”.